Thứ Ba, 3 tháng 2, 2015

Lão " đãng" là đứa nào ?

  Quê tôi có lão già ngoài 80 tuổi, nghễnh ngãng và đãng trí lắm, người ta gọi là “lão đãng”, vì gọi tên thật ra chỉ thêm ô nhục cho dân làng, mà chính lão cũng thích được gọi trống không như thế. Cậy chút “công lao” quơ đại của mình, sự thực là của cả dân làng, lão tự phong làm già làng. Dân quê tôi vốn hiền lành, chất phác, thấy lão già thật nên không tranh, mặc lão đãng muốn làm gì thì làm.
Được dịp, lão càng nghênh ngang, chỉ ưa kẻ luồn cúi, ton hót, trong khi bọn người đó chỉ lợi dụng kiếm chác, nên dân làng tuy ngậm miệng nhưng ai cũng khinh. Cũng bởi bọn ấy tung hê, lão đãng cứ tưởng mình vĩ đại, ngày càng tự phỉnh chính mình, như thằng khỉ ở Động Hoa Quả Sơn tự xưng Tề Thiên Đại Thánh vậy. Gặp ai, lão cũng chép miệng: “Ta vĩ đại thật!”
Từ nhiều năm qua, lão lâm bệnh nặng, nhất là sau khi đám bạn bè thân thiết như anh em ở phương trời Âu xa xôi tận phía Đông bỗng dưng mắc dịch chết lăn quay cả lũ trong vòng một ngày. Lão đãng sợ chết, ngày đêm cúng vái các loại thánh thần, mong trường thọ, rồi phong cả bố đẻ đã khuất núi của mình làm tiên ông để cầu hồn tham vấn mỗi ngày.
Không biết bố lão nhập hồn ra sao mà bây giờ lão kết bạn cả với kẻ thù của làng tôi, xem chúng như bạn hiền, hảo hảo. Dân quê tôi buồn lắm, vốn nghèo nay lại nhục, nhiều lần can ngăn, nhưng lão nào nghe, đã thế còn hung hăng đánh đập người. Cảnh hiếp đáp thấu trời xanh, gây nên thảm trạng dân oan khắp chốn!
Thật tình, người quê tôi lành tính. Lão đãng muốn sao cũng được, bởi ai chẳng biết, với bệnh tình trầm trọng thế này, trước sau lão cũng sớm quy tiên. Tận đáy lòng, tôi và mọi người trông ngày đó đến nhanh hơn, để chóng cất đi gánh nặng mà làm lại cuộc đời. Ngày nào dân làng cũng làm lễ cầu siêu cho lão đãng trước hạn đấy. Lão nghe, mơ màng hiểu hết, nên càng điên. Bây giờ thì điên lắm cơ!”
Kể thao thao bất tuyệt xong câu chuyện nêu trên, anh bạn tôi đọc luôn bài thơ anh làm 5 năm về trước, lúc đang trong cảnh cùng quẫn nhất của cuộc đời, thơ rằng:
Lão đãng hôm nay tròn bát thập,
Bệnh già trở nặng, nghễnh càng ngang.
Chỉ ưa ai lách luồn, trơ tráo,
Tự phỉnh mình cao cả, giỏi giang.
Nhìn bạn hữu đoản phần táng tận,
Khấn tiên ông trường thọ mơ màng.
Quê tôi nguyền rủa phường vô đạo,
Đào sẵn mồ, hương sẵn bát nhang.

FB Le Cong Dinh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét